Mượn góc nhìn

20252205 #thoughts #life #philosophy

Đó là một đêm trời mưa nhẹ, mình đang nằm xem YouTube thì bỗng nhiên trong đầu lóe lên một câu hỏi. Mình đang trông thế nào nhỉ?

Mình thử hóa thân thành cây quạt trong góc phòng và nhìn về phía bản thân. Một thanh niên nằm một mình trên giường, mắt dán vào điện thoại, lâu lâu cười lên như đang vui vẻ lắm. Chắc cái quạt sẽ nói "sao trông cô đơn thế anh bạn!".

Ý nghĩ này làm mình nghĩ về bản thân từ ngôi thứ ba, góc nhìn mà ít khi mình nghĩ tới.

Cô đơn

Bình thường mình chỉ nhìn mọi thứ với con mắt của bản thân. Mình đang nhìn lá, đang nhìn cây, đang nhìn xe chạy. Ít khi nào mình hóa thân thành ai khác và nhìn lại chính mình. Chợt tối nay giữa lúc trời mưa, mình lần đầu thoát ra khỏi con mắt cha sinh mẹ đẻ, nhìn bản thân thấy hiu quạnh quá.

Nếu thẳng thắn, lúc đó mình chỉ đang nhìn vào một mớ bóng đèn trên điện thoại và nghe âm thanh từ cái loa. Chẳng có ai ở đó cả, nhưng bản thân thấy xung quanh rất nhiều người. Mình chỉ có một mình, và chiếc điện thoại đã xóa đi cảm giác cô đơn. Mình cảm thấy vui vẻ, nhộn nhịp, đông đúc. Vì nãy giờ mình đã gặp rất nhiều người, mình nghe họ nói, thấy mặt họ.

Chỉ đến khi đồng hồ điểm mười giờ tối, mình tắt màn hình và trở về với thực tại. Đây mới là trạng thái thật, trạng thái mà cái quạt trong góc phòng nhìn thấy nãy giờ. Trạng thái mình đã quên mất đi khi cắm mặt vào màn hình. Mình sẽ chẳng thấy mình cô đơn nếu không có trải nghiệm "thoát thân" như lúc đó.

Nhỏ bé và lớn lao

Từ hôm đó, lâu lâu mình lại thử nghĩ về bản thân kiểu như vậy. Một lần đi cà phê với bạn bè, mình thử hóa vào góc nhìn của đám mây. Mình thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên lề đường, tay lắc nhẹ ly bạc xỉu, lâu lâu lại nói cười. Mình có thể bị che khuất bằng cây dù hay cái bảng hiệu, mình thật nhỏ bé ghê!

Hóa thân thành mây cũng chán, mình thử làm mặt trời. Mỗi lần mặt trời chạm được mình, mình lại la làng vì nắng, mình trách mặt trời sao chiếu nắng vô người mình. Nhưng khi nhìn từ phía mặt trời, ông đang chiếu nắng cho một nửa bề mặt trái đất và nhiều hành tinh khác nữa. Mình thật nhỏ bé nhưng lại hay càu nhàu, như là quan trọng lắm. Sức nóng mình vừa cảm nhận được chỉ là một phần rất rất nhỏ của mặt trời.

Và mình lại hóa thân thành dải ngân hà, cô chứa hàng trăm tỷ vì sao lớn nhỏ, trong đó có mặt trời. Cũng giống như mình đang chứa nghìn tỷ tế bào. Ngân hà trôi là đà trong không gian, cô đi tới đâu ánh sáng chiếu đến đó, một phần ánh sáng đó vừa chạm vào da mình.

Nhìn lên nãy giờ mỏi cổ, mình nhìn xuống đất, hóa thân thành con kiến đen đang bê trứng chạy tìm tổ mới. Kiến chạy cắm mặt, mình chỉ cần đưa tay chạm vào là kiến chết. Chỉ một cái hấc tay làm đổ ly nước, kiến thấy như cơn lũ lớn ùa về. Chỉ cần một hơi thở, kiến bấu vào đất như gió mạnh thổi qua.

Kiến thấy mình như mình thấy mây, như mây thấy mặt trời và mặt trời thấy dải ngân hà.

Nhìn lại

Ngao du một hồi, nghiệm lại thấy bản thân bớt quan trọng. Mình không thấy mình như vị khách du lịch đi qua đời nữa. Mình chỉ là một phần tử nhỏ trong mớ vật chất hỗn độn của vũ trụ. Hay than thở, trách móc và cũng tự cao, tự đại. Mình cô đơn, nhỏ bé và cũng có khi lớn lao. Mình nhận ra trong thế giới của mọi người và của vạn vật, mình không quan trọng như mình vẫn thường nghĩ.


Bài viết liên quan