Viết nhật ký

20250620 #thoughts #life #philosophy

Thạnh Xuân, ngày 8 tháng 9 năm 2003

Khiêm con trai của mẹ!

Hôm 3/9 con đi nhà trẻ. Con ngoan lắm nhưng khi mẹ đi về thì con khóc. Cô Thu nói dù con khóc nhưng con ngoan lắm, nói gì con cũng nghe theo cô. Con đi học về thì ôi thôi líu lo đủ thứ cả, lúc nào cũng kể chuyện ở trường.

Mấy hôm nay con cũng còn khóc, mà cô giáo nói "khóc chút thì nín thôi hà". Mẹ ở nhà một mình buồn với nhớ con quá chừng luôn đi con trai ạ.

Đây là một trong rất nhiều trang nhật ký mà ba và mẹ đã viết cho mình từ lúc chào đời. Không buồn, không vui, một cảm giác rất lạ vào lần đầu tiên mình đọc cuốn sổ ngang tuổi mình. Cũng từ dạo đó mà mình bắt đầu thói quen viết nhật ký mỗi ngày, gần được một năm rồi.

Sống nhiều

Mình quan niệm nếu nhớ được nhiều chuyện trong quá khứ thì mình sẽ như được sống nhiều hơn. Có lần đi phượt ra Vũng Tàu, gặp đủ thứ chuyện, hư xe, cúp điện, sứa chích,... Chuyến đi có hai ngày thôi mà mình nhớ rất nhiều chuyện.

Ngược lại, mùa giãn cách xã hội do Covid. Ngày nào cũng như nhau, nhắm mắt lại ngẫm chắc chả có gì đáng nói. Và có muốn nói cũng không nhớ gì. Có khi đối với mình, hai ngày đi Vũng Tàu còn dài hơn mấy tháng nhốt mình trong nhà tránh dịch.

Chắc chắn vài tháng thì dài hơn hai ngày, nhưng một cách nào đó, hiện tại mình không thể thấy điều tương tự. Cơ bản vì những ngày lặp đi lặp lại như nhau ấy không có gì ấn tượng, mình đã quên nhiều thứ. Và chính vì quên nên ngẫm lại thấy nó thật ngắn.

Việc viết nhật ký mỗi ngày giúp mình nhớ nhiều hơn khi ngẫm về quá khứ. Tưởng tượng lúc tuổi xế chiều, ngồi đọc lại mấy dòng nhật ký hồi đôi mươi. Ký ức đó còn nguyên vẹn, chẳng phải mình đang sống lại thời đấy sao.

Và nhớ càng nhiều, càng được sống nhiều hơn, như hai ngày đi chơi với vài tháng giãn cách. Tưởng tượng ngày nào cũng như ngày đi chơi, ký ức, cảm xúc còn lưu lại trọn vẹn. Đối với mình, lý do này thôi cũng đủ để mình chăm chỉ viết nhật ký rồi.

Để ý

Khi bắt đầu quen với việc viết nhật ký, mình để ý có một thói quen cũng song song hình thành. Mình để ý nhiều hơn những điều đang diễn ra xung quanh. Hay còn gọi là có chánh niệm.

Mình bắt đầu không muốn bỏ lỡ sự kiện nào dù là vài phút bình minh trong lúc đạp xe, đĩa cơm tấm ở quán lạ, một bữa cà phê với mấy thằng bạn,... Mình muốn lưu lại hết, cảm xúc của mình khi nhìn bình minh, quán cơm này có gì ấn tượng, và đám bọn mình đã nói về những gì.

Mình để ý hơn, quý hơn những giây phút mình được sống, mục đích ban đầu là để làm đầy trang nhật ký ngày hôm đó. Đi kèm với nó một tác dụng không nghĩ đến đó là chánh niệm.

Không ngồi một chỗ

Có những ngày không có gì làm, mình cảm thấy ngứa ngáy, không thể để trang nhật ký trắng bóc như vậy, sao ngày hôm nay nhàm chán vậy. Như bình thường là mình sẽ không nhận ra mình đang có một ngày tẻ nhạt, nhưng nhờ có thôi thúc viết nhật ký, mình muốn làm gì đó thay vì ngồi lì một chỗ.

Mình chụp vội tấm hình và nói về cảm nhận của mình trong một ngày tẻ nhạt, mình lấy chổi ra quét rồi dọn phòng. Mình có động lực làm điều gì đó thay vì nằm một chỗ đốt thời gian vào mạng xã hội.

Nếu không viết nhật ký, có lẽ những ngày như vậy sẽ trôi qua vô vị. Vì chính bản thân rồi cũng sẽ quên những ngày tẻ nhạt, không biết rằng 24 tiếng đó mình đã có thể dùng làm điều gì đó hay ho, hay ít nhất là có cái để nhớ lại.

Dạy học cho chính mình

Khi viết nhật ký, mình thường kể ra cảm xúc của mình, mình đã nghĩ gì, tại sao mình lại làm vậy. Vô tình việc làm này khiến mình để ý tới cảm xúc của bản thân. Khi đọc lại, trong đầu mình bắt đầu nảy ra những câu hỏi.

Mình điểm danh lại những cảm xúc và suy nghĩ, từ đó kiểm điểm lại hành động của bản thân. Mình dạy cho mình những bài học từ kinh nghiệm của mình, và nếu như không có mấy trang nhật ký nhắc lại những sự kiện đó, mình có lẽ đã quên hết.


Bài viết liên quan